Sadhguru: Trì trệ là một chứng bệnh nhất định; nó chống lại sự sống. Sự tĩnh lặng là một lượng lớn sự sống không biểu lộ ra ngoài theo bất kỳ cách nào. Nó chỉ ở đó - mạnh mẽ. Đó là Sự sáng tạo. Sự sáng tạo là sự tĩnh lặng, không phải là sự trì trệ. Tâm trí thì trì trệ. Còn sadhana chính là sức mạnh đưa bạn từ trạng thái trì trệ sang trạng thái tĩnh lặng. Nhưng giữa sự trì trệ và sự tĩnh lặng, khi chúng ở cùng nhau, dường như có rất ít sự khác biệt vì tư duy logic của bạn chỉ hiểu chúng theo nghĩa “chuyển động và không chuyển động”.
Về mặt vật lý, sự tĩnh lặng và sự trì trệ có thể được coi là giống nhau, nhưng về mặt chất lượng thì chúng hoàn toàn khác nhau. Một người đang thiền và một người đang ngủ có thể trông giống nhau. Một người thì đang ngồi và ngủ, một người khác nằm xuống và ngủ, thế thôi. Đối với một người không biết về sự khác biệt này, đó là tất cả những gì anh ta nhìn thấy. Bạn đã thấy những người được cho là năng động trên thế giới nhìn nhận việc thiền với sự mỉa mai đến thế nào không? Họ cho rằng nó chỉ dành cho những người thậm chí không biết cách ngủ. Bên ngoài, có thể không có sự khác biệt giữa tĩnh lặng và trì trệ, nhưng bên trong lại có một sự khác biệt to lớn. Từ trì trệ đến tĩnh lặng, từ vô minh đến giác ngộ, đó là sự khác biệt. Ở một khía cạnh nào đó, nó là một thứ giống nhau, chỉ có điều thay đổi là về chất lượng.
Một giải pháp không thể lay chuyển
Nó không phải là con đường khó khăn; nó chỉ là bạn đang làm khó nó. Đường đi rất đơn giản. Nếu bạn là người đơn giản thì nó rất đơn giản. Nếu bạn là người rất phức tạp thì con đường sẽ rất quanh co.
Nhưng làm sao bạn có thể biết được sự khác biệt về chất lượng khi bạn đang chìm đắm trong sự thiếu hiểu biết? Đây là lý do tại sao chuyển động của sadhana (các bài thực hành yoga) phải đi theo vòng tròn. Tùy thuộc vào mức độ ngu ngốc của một người, mà thời gian thực hành sadhana sẽ phải kéo dài đến bao lâu. Bạn hãy đẩy bản thân đến giới hạn về thể chất, tinh thần và cảm xúc và xem ở đó sẽ có gì. Nếu bạn dừng lại mỗi khi có một sự khó chịu nhỏ, bạn sẽ không bao giờ biết được nó là gì. Chỉ cần đẩy bản thân đến giới hạn. Bạn đã đẩy nó đến mức mà bạn thấy khó chịu, nhưng đừng vội bỏ cuộc; đẩy nó thêm một điểm nữa và rồi một điểm khác. Nó phải được đẩy đến mức cuối cùng, đến mức tối đa. Chỉ khi đó, tâm trí mới có thể tự tan biến. Bạn không phải thực hành bất kỳ một sadhana nào khác. Đây là sadhana duy nhất cần làm. Tất cả các hoạt động khác dưới dạng sadhana chỉ là để hoàn thành một việc này. Bạn phải luôn là người với một sankalpa (quyết tâm) không thể bị lay chuyển.
Tại sao một người nào đó được yêu cầu đến sống trên dãy Himalaya trong 12 năm? Không phải bởi vì nếu họ sống ở trên dãy Himalaya, những tảng đá có thể mang lại cho họ sự giác ngộ. Đó là bởi vì anh ấy thậm chí sẵn sàng lãng phí cuộc sống của mình trong 12 năm, với tất cả các loại khó khăn, chỉ để tìm kiếm Sự thật. Nếu loại sankalpa (quyết tâm) đó đã đến, người đó đang ở rất gần rồi. Theo một cách nào đó, nó giống như lãng phí cuộc sống của bạn theo đúng nghĩa đen. Khi cả thế giới đang ăn ngon mặc đẹp, và tận hưởng bản thân, bạn đang ngồi đó trong cái giá lạnh và hô vang, “Shiva, Shiva, Shiva,” mà không biết điều gì có thể xảy ra. Shiva có thể sẽ không đến và bảo lãnh bạn. Khi bạn đói, bạn chỉ đang đói. Khi bạn lạnh, bạn chỉ cảm thấy lạnh. Bạn biết rằng khi ở đó, nó có thể trở thành vô vọng. Bất chấp điều đó bạn vẫn ở lại, bởi vì điều quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn là một thứ khác. Khi sankalpa đó đến, sẽ không mất tới 12 năm. Trong một khoảnh khắc, nó có thể xảy ra. Không ai cần đợi đến 12 năm. Đây có thể là thời khắc đó. Chính vì bạn không biết sử dụng khoảnh khắc này nên bạn phải chờ đợi khoảnh khắc tiếp theo. Đây luôn luôn là thời điểm thích hợp. Bạn có cố gắng chịu đựng, hay mỗi khi cảm giác khó chịu ập đến, bạn sẽ nghĩ, "Cái này không dành cho tôi." Nó chắc chắn không dành cho bạn nếu bạn là người như vậy. Nó không phải là con đường khó khăn; chỉ là bạn đang làm khó nó. Đường đi rất đơn giản. Nếu bạn là người đơn giản, nó rất đơn giản. Nếu bạn là người phức tạp, con đường sẽ rất quanh co.
Khi bạn rất đơn giản và thoải mái, cuộc sống cũng rất đơn giản. Khi bạn trở thành phức tạp, hãy quan sát xem nó sẽ phức tạp như thế nào. Vì vậy, làm người không nên trở thành quá phức tạp. Bạn đã có đủ quá khứ kinh hoàng ở bên trong, và chúng đã tạo nên nhiều nút thắt. Bây giờ đừng tạo các nút thắt mới nữa. Những nút thắt cũ vốn đã gây ra nhiều đau đớn, tạo ra một hố sâu bên trong, và nó đang làm tổn thương bạn về nhiều mặt. Một số người đã nhận thức được điều này, và một số vẫn chưa nhận thức được nó, nhưng nó tồn tại bên trong mỗi con người. Có một cái hố trống rỗng bên trong bạn đang gặm nhấm bạn từ bên trong. Những gì bạn đã tạo ra trong quá khứ là đủ rồi. Nhiều cơ hội trong các đời sống đã bị bạn lãng phí, hãy đừng lãng phí thêm bất kỳ một cơ hội nào từ bây giờ nữa.